VĂN PHÒNG:
     213/54 Khuông Việt, P. Phú Trung, Q. Tân Phú,
     TP. Hồ Chí Minh.
     ĐT: (028) 38 644 224
     Email: lstochung@yahoo.com.vn

Tra cứu văn bản pháp luật

Quốc hội

quochoi.vn

Chính phủ
www.chinhphu.vn

Tòa án nhân dân tối cao
www.toaan.gov.vn

Thành phố Hồ Chí Minh
hochiminhcity.gov.vn

Chuyện người đánh giầy.

Tôi thả bộ đến chỗ anh thợ đánh giầy, biết đâu chẳng gặp người quen? Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhựa, nói: “Nhờ cháu, đánh giúp đôi giày”. Anh thợ ngẩng lên nhìn tôi, cặp mắt nhíu lại như cố nhớ gặp người khách này ở đâu đó. Tôi rào trước: “Xin lỗi, nếu tôi hỏi không phải mong cháu bỏ qua?”

 - Dạ! Bác cứ hỏi, hình như cháu từng gặp bác ở đâu thì phải?

 Tôi thủ nhầm: Vậy là đúng rồi. “Mấy năm trước, bác cháu mình gặp nhau ở tòa án huyện phải không?”. Tôi hỏi luôn.

 - Bác có phải là LS không? - Cháu hỏi lại.

 Tôi gật đầu

 

 

-  Nhanh quá, cũng đã năm năm rồi bác nhỉ ?

 Cha mẹ cháu ly thân, người cha bỏ hai mẹ con ở quê lên thành phố kiếm sống; Người mẹ gởi đứa con mới tám tuổi cho bà ngoại, rồi đi làm mướn mưu sinh. Mười sáu tuổi, được người quen cho biết cha đang ở thành phố làm ăn khá giả. Có địa chỉ, thằng bé trốn bà ngoại theo xe tải của người quen vào thành phố tìm  cha. Đến nơi, người cha đi làm xa, chỉ có người phụ nữ tự xưng là vợ của cha nó ở nhà. Tất nhiên, bà này không thể tin lời một đứa bé xa lạ nên từ chối cho nó vào nhà. Thất vọng, thằng bé lang thang chẳng biết đi đâu. Cả ngày đói lả, túi chẳng có một đồng. Bỗng nó trông thấy chiếc xe đạp thể thao bên đường, nhìn chung quanh chẳng có ai, nó liền chạy đến và dắt xe chạy. Tuy nhiên, nó chưa kịp ngồi trên yên thì có tiếng tri hô “trộm xe”. Thằng bé bị bắt và bị truy tố về tội trộm cắp tài sản. Ngày ra tòa, nó ngơ ngác sợ hãi, đầu cứ cúi xuống, trả lời lí nhí những câu hỏi của Hội đồng xét xử. Phòng xử án chỉ có những người thừa hành công vụ và luật sư, chẳng có cha mẹ của bị cáo tham dự mặc dù tòa đã gửi giấy triệu tập. Hỏi tại sao lại trộm xe của người khác? Bị cáo trả lời: “Dạ thưa, cháu đói quá, không có tiền ăn bánh mì, xin việc thì không ai nhận, xin tiền cũng không ai cho, đến nhà cha thì dì không cho vào, muốn về quê cũng không có tiền mua vé xe. Cháu thấy chiếc xe đạp bên đường, định lấy đem bán để có tiền mua cơm ăn và vé xe về quê với ngoại”. Câu trả lời mộc mạc, toàn là chữ “không” sao mà xót xa quá. Bần cùng sinh đạo tặc, hình như phù hợp với hoàn cảnh của thằng bé.

 Xét bị cáo có nhiều tình tiết giảm nhẹ, nhân thân tốt nên Hội đồng xét xử chỉ xử án treo. Sau khi tuyên án xong, vị Thẩm phán chủ tọa phiên tòa nhắn nhủ: “Cháu cố gắng sống tốt, đừng phụ lòng của những người có mặt hôm nay”. Thằng bé cúi đầu: “Dạ”. Bà gọi cô thư ký vào phòng trong, sau đó cô này trở ra đưa cho thằng bé một số tiền và nói hãy về quê với bà với mẹ. Tôi thầm cảm ơn vị Thẩm phán, trong khi làm nhiệm vụ sao khuôn mặt lạnh lùng là thế, nghiêm trang là thế nhưng trong bà vẫn luôn mang trái tim của người phụ nữ, một người mẹ. Tôi nắm tay động viên cháu: “Hãy cố gắng học lấy một nghề để nuôi thân, giúp bà và mẹ sau này”.

 Người đánh giầy chính là cậu bé mà tôi có dịp gặp tại phiên tòa năm năm về trước. Cậu bé ấy giờ đã là một thanh niên khỏe mạnh, một người thợ giỏi nghề. Tôi hỏi chuyện. Cháu kể:

 - Chiều hôm xử, cháu ra bến xe mua vé về quê. Trong lúc ngồi chờ xe chạy, thấy ông già đánh giầy đang khiêng thùng gỗ lên xe đạp, cháu chạy đến phụ. Ông hỏi cháu làm gì mà ở đây? Cháu tình thực kể cho ông nghe về hoàn cảnh của mình. Nghe xong, ông hỏi cháu có muốn học đánh giầy thì theo ông, không giàu nhưng cũng đủ sống qua ngày. Mừng quá như bắt được vàng, cháu xin ông dạy cho cái nghề. Được ba năm thì ông cụ mất, cháu thay ông tiếp tục đánh giày. Bác biết không? Đến bây giờ, cháu vẫn không quên câu nói của cô Thẩm phán và số tiền mà cô ấy cho, cháu cũng nhớ lời động viên của bác”.

 - Gia đình cháu ở quê ra sao? - Tôi hỏi thăm- Bà cháu mất rồi, mẹ cháu hiện đang ở với cháu. Cháu cố  làm mấy năm dành dụm mua miếng đất ở ngoại thành dựng căn nhà nhỏ để hai mẹ con ở.

 - Vậy là tốt lắm rồi, tôi mừng cho cháu.

 Câu chuyện của chàng thanh niên đánh giày khiến cho tôi cảm phục về ý chí vươn lên của chàng trai này. Lỗi lầm đôi khi cũng là bước ngoặt để ta hoàn thiện mình. Hãy cố gắng lên cháu.

 Đúng như lời Đức Phật Thích Ca dạy: “Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vươn lên sau khi ngã”. Cháu đã làm được điều đó.


Xem tiếp các bài viết khác thuộc danh mục